Tìm kiếm calo tại vùng cao của New Zealand
Cuộc phiêu lưu tìm kiếm thức ăn ở vùng hoang dã Molesworth
Bắt đầu hành trình vào Trại chăn nuôi Molesworth xa xôi, trang trại rộng lớn nhất ở New Zealand, tôi bất ngờ thấy mình đối mặt với nguồn cung cấp thực phẩm đang cạn kiệt. Sự tính toán sai lầm này buộc tôi phải áp dụng một mẹo cũ để tối đa hóa sự phấn khích của chuyến đi: mạo hiểm vào vùng hẻo lánh mà không có đủ thức ăn.
Khi tôi đạp xe sâu hơn vào vùng đất hoang dã chưa thuần hóa này, một cảm giác phấn khích dâng trào trong tôi. Những lo lắng về việc phân chia khẩu phần ăn đã tan biến, chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất bao trùm tất cả: tìm calo. Thế giới đã biến thành một sân chơi rộng lớn để tìm kiếm thức ăn, nơi mọi dòng suối và đồng cỏ đều tiềm ẩn khả năng nuôi sống.
Câu cá hồi ở Sông Wairau
Điểm dừng chân đầu tiên của tôi là Sông Wairau, nổi tiếng với quần thể cá hồi dồi dào. Tôi không thể cưỡng lại việc thả câu và thật vui mừng khi một con cá hồi nặng bốn pound đã cắn câu. Với bữa tối đã được đảm bảo, tôi tiếp tục lên đường, cơn đói cồn cào nhưng tinh thần thì hăng hái.
Ở thượng nguồn hơn, tôi phát hiện ra một con cá hồi khổng lồ ẩn mình trong một vũng nước xanh thẳm. Kích thước đồ sộ và bản chất khó nắm bắt của nó đã thử thách sự kiên nhẫn của tôi, nhưng tôi không chịu từ bỏ. Cuối cùng, những nỗ lực của tôi đã được đền đáp bằng một con cá nặng hai pound, minh chứng cho vẻ đẹp hoang sơ của vùng đất hoang dã New Zealand.
Trước cổng Trại chăn nuôi Rainbow cũ
Khi tôi đến gần Trại chăn nuôi Rainbow cũ, một cô gái trẻ thân thiện đã chào đón tôi qua cánh cổng. Tôi không thể không xin một vài quả trứng, và cô ấy đã hào phóng tặng tôi bốn quả, lòng đỏ của chúng vàng như ánh mặt trời.
Khi màn đêm buông xuống, tôi dựng trại tại khu cắm trại Coldwater Creek. Khi chìm vào giấc ngủ, bụng tôi cồn cào vì mong đợi những cuộc phiêu lưu ngày mai.
Mạo hiểm vào vùng đất hoang ngày càng cao
Bình minh ló dạng, phủ một ánh sáng ấm áp lên những đỉnh núi cao chót vót xung quanh tôi. Tôi tiếp tục hành trình, mở và đóng các cánh cổng gia súc khi bắt gặp chúng. Một tấm biển tại một trong những cánh cổng mô tả Trại chăn nuôi Molesworth là nơi “gói gọn tất cả vẻ đẹp, sự đau lòng và thử thách của biên giới vùng cao New Zealand”.
Thật vậy, cảnh quan đẹp đến nghẹt thở trong sự hoang vu của nó. Những ngọn núi xám granit sừng sững trên đầu tôi, và gió lạnh thì thầm bí mật qua những thung lũng. Tuy nhiên, giữa vẻ đẹp khắc nghiệt này, tôi không thể không cảm thấy một chút phấn khích.
Một cuộc gặp gỡ tình cờ và một cuộc thảo luận triết học
Khi tôi đi đến túp lều Fowlers Camp, thời tiết trở nên xấu đi. Mưa đá và gió hú buộc tôi phải vào trong tìm chỗ trú ẩn. Ở đó, tôi chia sẻ cabin với một nhóm các nhà thực vật học của chính phủ đang tiến hành khảo sát thực vật.
Trong khi nhấp một ngụm rượu whisky, một trong những nhà thực vật học đã chia sẻ suy nghĩ của mình về Nghị định thư Kyoto, đặt câu hỏi về hiệu quả của tín dụng carbon. “Nó giống như trả tiền cho các quốc gia khác để hấp thụ carbon để chúng ta có thể tiếp tục gây ô nhiễm”, ông nói.
Niềm vui của cơn đói và nghệ thuật kiếm ăn
Khi tôi ăn lát bánh mì cuối cùng, tôi không thể không suy nghĩ về niềm vui kỳ lạ mà cơn đói mang lại cho mình. Không có thức ăn để phân chia khẩu phần, thế giới trở nên đơn giản hóa thành một mục tiêu duy nhất: tìm calo.
Trong tình trạng thiếu thốn này, tôi thấy mình bị thu hút bởi nửa quả táo bỏ đi mà tôi phát hiện thấy dọc đường. Tôi dùng con dao bỏ túi để cắt những phần còn lại sạch sẽ và thưởng thức hương vị của lõi táo ngon nhất mà tôi từng ăn.
Mỗi dòng suối và đồng cỏ đều trở thành nguồn cung cấp lương thực tiềm năng. Tôi tìm kiếm quả mọng, rễ cây và bất cứ thứ gì khác có thể cung cấp cho tôi dinh dưỡng. Hành động kiếm ăn đã trở thành một đam mê thiêu đốt, thôi thúc tôi khám phá vùng đất hoang dã với một cường độ mới.
Một bữa tiệc thịnh soạn
Cuối cùng, sau nhiều ngày tìm kiếm không ngừng, tôi phát hiện ra một vũng nước đầy hứa hẹn trên một con sông nhỏ. Khi tôi lắp ráp cần câu của mình, một con cá hồi lớn nổi lên mặt nước như thể được báo trước. Với một cú ném nhanh, tôi đã móc được con cá và hạ cánh một con cá nặng hai pound, thứ sẽ trở thành bữa tối của tôi.
Tôi nấu cá hồi trên bếp gas butan của mình tại khu điền trang lịch sử St. James. Đó là một bữa ăn đơn giản, nhưng nó có hương vị như một bữa tiệc thịnh soạn nhất mà tôi từng thưởng thức. Khi đã no bụng, tôi lăn vào giấc ngủ, cảm thấy nhẹ nhõm hơn và gắn bó với vùng đất này hơn bao giờ hết.
Sự giải thoát khỏi việc hết thức ăn
Cuối cùng, việc hết thức ăn lại trở thành một trải nghiệm vô cùng giải thoát. Nó đã xóa bỏ mọi sự nuông chiều và phức tạp của cuộc sống hiện đại, để lại cho tôi một mục đích rõ ràng và thỏa mãn: tìm kiếm thức ăn.
Cuộc phiêu lưu này đã dạy tôi tầm quan trọng của sự tháo vát, niềm vui của sự giản dị và mối liên hệ sâu sắc giữa con người và thiên nhiên. Khi tôi rời khỏi vùng đất hoang dã Molesworth, tôi mang theo mình một sự trân trọng mới đối với sự mong manh của nguồn cung cấp thực phẩm của chúng ta và vẻ đẹp của cuộc sống dựa vào đất đai.